Tình yêu cũng giống như một ly cà
phê sữa, nếu quá nhiều cà phê nó sẽ trở nên chát đắng. Yêu nhau là học cách chia sẻ, chấp nhận và thay đổi bản thân để đạt đến sự hòa hợp. Đôi lúc ta có thể đau đớn, ngã quỵ cùng những giọt nước mắt lăn dài…ta khóc ư ?…khóc
không có nghĩa là yếu đuối, mà chỉ là bản thân tôi và bạn đủ mạnh mẽ để cảm nhận,
trải lòng và sống thật với cảm xúc của bản thân.
Sự ích kỷ, tính chiếm hữu, sự so
sánh là điều không thể tránh khỏi trong tình yêu. Trong mỗi con người đều có một
góc khuất cho riêng mình, con người trở nên lạnh lùng và vô cảm chỉ vì những trải
nghiệm đau thương trong cuộc đời đã trải qua, đó chính là cách mà họ chọn hoặc
học được nhằm bảo vệ bản thân thoát khỏi những tổn thương, cảm giác thiếu an
toàn luôn chực chờ nuốt chững, những vết sẹo mang tên “niềm tin” trượt dài
trong một quá khứ không thể nào vứt bỏ. Một tâm hồn cô độc trở nên chông chênh
vì cô đơn, vì sợ hãi, hoang mang trong thực tại và cứ mãi lạc lối trong quá khứ
mà nội lực bản thân không đủ mạnh để rồi cảm thấy bất lực trước hiện tại. Vì thế,
khi bạn yêu một người với “chằng chịt những vết thương” xin hãy yêu bằng cả sự
chân thành gấp tỷ lần có thể. Xin đừng trách nhau nếu một trong hai người trở
nên xa cách, vì đôi lúc cuộc sống cay đắng muôn phần, trong sâu thẳm con người
trở nên nhỏ bé và dễ dàng vấp ngã cần lắm thứ tha và xích lại gần nhau. Hãy đặt
mình vào vị trí của nhau để nhận định, lắng nghe, thấu hiểu.
Luôn có những biến cố mang tính
thử thách trong tình yêu xuất phát từ niềm tin, từ sự tôn trọng, giao tiếp và
quan trọng hơn là sự hòa hợp cái Tôi của mỗi người. Không thể tránh khỏi những
lúc giận dỗi, những phút yếu lòng, cảm giác bất lực muốn buông xuôi, những khoảng
lặng để cảm nhận rằng mình yêu và cần được yêu, cần có nhau đến thế nào. Đó là
lúc tâm hồn cần lắng đọng...đủ để cảm...đủ để hiểu nhưng dù ít hay nhiều cũng đủ
để thứ tha. Xin hãy ôm nhau vào lòng và giữ chặt. Xin đừng trách mắng nhau.
Có đôi khi, điều mong đợi nhất
không phải là câu nói “anh yêu em hoặc em yêu anh” mà đó là một chất giọng trầm
đầy ấm áp “anh ở đây” hoặc một sự im lặng, vòng tay rất khẽ ôm thật chặt từ
phía sau, tựa đầu như gửi gắm thông điệp “em ở đây”. Chạm khẽ vào nhau và sau
đó là một cái nắm tay thật chặt sau mổi lần giận nhau thay vì những món quà đắt
tiền sang trọng. Xin đừng trách nhau nếu sự bất cần và lạnh lùng bao trùm trên
gương mặt, thái độ dửng dưng lạnh nhạt khi nhận thấy sự vụng về và đôi chút
hoang mang vì thật sự để yêu một ai đó không phải là một điều đơn giản.
Dường như luôn muốn ôm lấy nhau
sau tất cả...ta lại quay về duy nhất trong nhau. Biết bao nhiêu người đến và
yêu nhau… có ngờ đâu chuyện cổ tích chưa bao giờ có thật. Nghiệt ngã thay, đau
đớn thay khi cả hai rơi vào không gian vô định nơi mà cả hai không thể níu giữ
nhau và kỳ diệu thay đó cũng chính là lúc cố gắng hết mình cho những điều ta
yêu thương và trân quý nhất, nổ lực vượt qua cảm giác bất an, không khỏi mệt mỏi
với những cảm xúc: thất vọng, mất kiểm soát, cô đơn, sợ hãi trước những suy
nghĩ tiêu cực, thỉnh thoảng ta mất cân bằng và không thể tự thích ứng. Như là một
sàn lọc mang tính tự nhiên trong tình yêu, nếu cả hai không thể chịu đựng, vượt
qua thì có lẽ sẽ không bao giờ tìm thấy một kết quả lung linh và huyền diệu nhất
của tình yêu đó là tiến tới hôn nhân. Do đó, cả hai không chỉ “biết hứa” cần
thiết hơn là động viên, giúp đỡ nhau và “âm thầm” phấn đấu mà cả hai đều có thể
nhìn và cảm nhận thấy sự cố gắng của nhau từng ngày, trân quý thời gian hiện tại
nhằm có những bước tiến vững chắc ở tương lai.
Đi đến tận cùng của nổi đau là tình
yêu bất diệt !
KHOẢN TRUNG TÍN
Vũng tàu, ngày 13/3/2014