Một buổi sáng khá nhẹ nhàng, vội vả đi tìm kiếm hương vị cà phê nơi góc quán quen. Vẫn những âm thanh của cuộc sống thường nhật hàng, tiếng chim ríu rít, cơn gió buổi sáng khẻ lay động những chiếc lá xanh non mơn mỡn đu đưa vui đùa cùng nắng, một nụ cười quen thuộc, đâu có tiếng cười giòn tan của trẻ thơ thật rơm rả, tiếng xe luôn vội vả của bà mẹ chở đứa con cho kịp giờ đến lớp khi mà bé vẫn còn ngáy ngủ trên xe…đó là những hình ảnh thường nhật và rất đổi quen thuộc. Dạo bước thật nhanh chút nữa, mình sờ sũng trước hình ảnh một ông bố tát cho đứa con một cái thật mạnh với tất cả sự bực tức và bất lực, đứa trẻ vẫn đứng đó và dường như bé cảm thấy “khá bình thường” với việc này. Tôi nán lại giây lát, chần chừ một lúc rồi lại tiếp bước. Trong cả một ngày làm việc, hình ảnh ông bố bất lực này cứ mãi khơi gợi cho tôi nhiều điều mặc dù điều này trở nên quen thuộc. Nhưng cói thói quen giáo dục con cái vốn dĩ được mặc định là “bình thường” này luôn mang lại những tổn thương không tưởng cho t