“Cuộc đời ơi! Mai này rồi sẽ khác Khác con người xin đừng khác con tim!” Một ngày trôi qua thật buồn chán, có chút vội vã, có chút tiếc nuối. Nó muốn quay lại 19h đồng hồ trước, nó muốn bắt đầu lại ngày hôm nay, vui vẻ hơn, có ý nghĩa hơn. Năm mới vừa đến thôi. Cảm xúc vui, cảm nhận sự ấm áp của cái tết còn đó. Thật lòng nó không muốn thốt ra rằng...nó rất buồn...rất cô đơn...Cô đơn khi không có việc gì làm, khi không có ai làm điểm tựa tinh thần, khi không biết làm gì để vượt qua kái cảm giác đáng ghét này. Hì...buồn thì có thể tìm một ai đó rồi trút hết vào "cái Thùng Rác tâm sự" đó, nhưng buồn không buồn mà vui thì lại không vui...biết sao đây. Chẳng có chuyện gì để nói cả. Nó nghĩ mình cần một chút gì đó yêu thương, một chút gì đó chân thành...từ một ai đó dù quen hay xa lạ. Nó muốn cười, nhưng đôi lúc mắt lại rưng rưng, nói rõ hơn là giống một đứa bé đang ấm ức một điều gì đó. Nó mong chờ thời gian trôi qua nhanh h