Chuyển đến nội dung chính

BẠN NÓI GÌ !

                  “Cuộc đời ơi! Mai này rồi sẽ khác

                    Khác con người xin đừng khác con tim!”  

Một ngày trôi qua thật buồn chán, có chút vội vã, có chút tiếc nuối. Nó muốn quay lại 19h đồng hồ trước, nó muốn bắt đầu lại ngày hôm nay, vui vẻ hơn, có ý nghĩa hơn. Năm mới vừa đến thôi. Cảm xúc vui, cảm nhận sự ấm áp của cái tết còn đó. Thật lòng nó không muốn thốt ra rằng...nó rất buồn...rất cô đơn...Cô đơn khi không có việc gì làm, khi không có ai làm điểm tựa tinh thần, khi không biết làm gì để vượt qua kái cảm giác đáng ghét này. 
Hì...buồn thì có thể tìm một ai đó rồi trút hết vào "cái Thùng Rác tâm sự" đó, nhưng buồn không buồn mà vui thì lại không vui...biết sao đây. Chẳng có chuyện gì để nói cả. Nó nghĩ mình cần một chút gì đó yêu thương, một chút gì đó chân thành...từ một ai đó dù quen hay xa lạ. Nó muốn cười, nhưng đôi lúc mắt lại rưng rưng, nói rõ hơn là giống một đứa bé đang ấm ức một điều gì đó. Nó mong chờ thời gian trôi qua nhanh hơn, chờ đến lúc thi đại học xong, chờ đến lúc chính nó đối diện với người mà nó "sợ" phải đối diện, nói với người ta tất cả những gì "ấm ức" trong lòng bao năm nay, tưởng tượng đến lúc đó nó sẽ nói thật nhiều, sẽ khóc thật nhiều, như một lần cuối cùng trong cuộc đời liên quan đến người ta rồi sẽ chấm dứt tất cả. Nhưng liệu rằng bản thân có đủ can đảm để làm điều đó ! Đã nói là sẽ sống vì bản thân mình, phải nghĩ cho mình. Không cần chịu đựng như thế nữa. Nó sẽ nói. Nhưng thật sự bây giờ, nó còn nghĩ đến người ta hay ko? Thật sự chẳng biết nữa. Nó nghĩ có khi nào, đó chỉ là một sự ngộ nhận, một sự bắt buột mình phải nhớ, phải đợi! Thời gian qua nó đã quá quen với kái tình cảm đơn phương của nó mà ko hề nghĩ rằng...nó có thể nghĩ đơn giản hơn, có thể xem người ta là một người bạn, một mẫu người tốt để quý mến. Có lẽ nó đã quen với kiểu suy nghĩ máy móc cứng nhắc mà không nhận ra rằng chính suy nghĩ ấy làm cho bản thân mệt mỏi. Nghĩ đủ thứ để rồi...chẳng đâu ra đâu, chỉ mình nó biết. Tự chửi mình ngốc quá, nhưng lại thấy vui. Rồi bắt mình phải quên, phải phân biệt rõ...lòng ngưỡng mộ và...tình yêu...nhưng lại thấy buồn, tiếc nuối một điều gì đó không nói ra được. Biết sao không? Vì mày không có ai để nhớ, không có ai để mong, không có ai để hy vọng, mà giờ đây chỉ là một "khoảng trống", một khoảng trống ko thể lấp đầy.

Muốn yêu thương một ai đó, muốn hy sinh vì một ai đó, nhưng ko muốn chờ đợi, nó sợ phải chờ đợi đến phát khiếp. Nhưng dù thế nào đi nữa cũng chẳng có ai để nghĩ đến, để nó mong chờ. Nó trở nên vô cảm từ khi nào không biết. Có chăng nó không biết yêu thương...hay không dám...hay ko thể yêu thương một ai nữa. Nó bàng hoàng hỏi lòng mình có phải vậy không? Nếu phải thì có lẽ sẽ không cảm ơn, cũng chẳng thất vọng. Vì giờ đây...Nó ko nhận ra nó nữa...Nó ghét "khoảng trống", nó sẽ quên đi điều đó, nó muốn ngủ yên!

Popular Posts

VAI TRÒ CỦA GIÁM SÁT TRONG THAM VẤN – TRỊ LIỆU TÂM LÝ

Công việc tham vấn - trị liệu tâm lý luôn là một lĩnh vực đầy bí ẩn, đầy cuốn hút khi bạn sử dụng chính “con người của nhà tham vấn/nhà trị liệu” để làm việc với thân chủ - những người đang có những vấn đề khó khăn về tâm lý, rối loạn về chức năng về tâm lý. Dựa trên những kỹ thuật đặc trưng tác động đến tâm lý con người thông qua tiến trình trao đổi/chia sẻ, cung cấp thông tin…xin tạm được gọi là “điều trị thông qua lời nói”. Chính bản thân những nhà chuyên môn về tâm lý, nhà thực hành tâm lý cũng là con người. Đôi lúc, họ trở nên mệt mỏi với khó khăn trong những ca can thiệp, những trường hợp mà bản thân nhà tham vấn/trị liệu thấy “con người của chính mình” trong những rắc rối bản thân TC (thân chủ) đang gặp phải, đó là những vấn đề rắc rối trong công việc, các mối quan hệ, việc vận dụng các liệu pháp can thiệp…chính những vấn đề này, đòi hỏi có sự can thiệp và hỗ trợ từ những người giám sát (NGS). Một nhà trị liệu/hay một nhà tham vấn với những kỹ năng thực hành tu...

CỐ VẤN KỸ NĂNG SỐNG TRUNG TÂM RỒNG VIỆT VŨNG TÀU. THẦY LÊ ĐÌNH BÌNH NÓI VỀ CHƯƠNG TRÌNH KỸ NĂNG SỐNG KỸ NĂNG SỐNG

CỐ VẤN KỸ NĂNG SỐNG TRUNG TÂM RỒNG VIỆT VŨNG TÀU. THẦY LÊ ĐÌNH BÌNH NÓI VỀ CHƯƠNG TRÌNH KỸ NĂNG SỐNG KỸ NĂNG SỐNG

LÒNG NGƯỜI LÀ GIẤY

Lòng người ta là giấy, chứ không phải vàng đá ! Vì là giấy, nên sao ta cứ nghĩ là vàng để đem đi thử lửa? Đến lúc cháy mất rồi lại thất vọng lòng dạ bạc đen? Sao ta không hiểu rằng, bởi là giấy, nên cái cần và nên làm là chúng ta phải nângniu, giữ gìn cho nhau để tránh khỏi nắng mưa của cuộc đời? Ai ơi, nếu còn thương nhau, chớ có thử lòng nhau. Và hãy hiểu, lòng con người là giấy.  Ai không động lòng trước một cử chỉ ân cần ?  Ai vô cảm bởi một lời khen?  Ai vắng nhau lâu ngày mà không nhớ ?  Chẳng phải lòng mình cũng vậy ư ?  Vậy nên, nâng niu bao nhiêu vẫn chưa đủ. Một chút nghi kỵ đã là thừa.