Chuyển đến nội dung chính

BẠN NÓI GÌ !

                  “Cuộc đời ơi! Mai này rồi sẽ khác

                    Khác con người xin đừng khác con tim!”  

Một ngày trôi qua thật buồn chán, có chút vội vã, có chút tiếc nuối. Nó muốn quay lại 19h đồng hồ trước, nó muốn bắt đầu lại ngày hôm nay, vui vẻ hơn, có ý nghĩa hơn. Năm mới vừa đến thôi. Cảm xúc vui, cảm nhận sự ấm áp của cái tết còn đó. Thật lòng nó không muốn thốt ra rằng...nó rất buồn...rất cô đơn...Cô đơn khi không có việc gì làm, khi không có ai làm điểm tựa tinh thần, khi không biết làm gì để vượt qua kái cảm giác đáng ghét này. 
Hì...buồn thì có thể tìm một ai đó rồi trút hết vào "cái Thùng Rác tâm sự" đó, nhưng buồn không buồn mà vui thì lại không vui...biết sao đây. Chẳng có chuyện gì để nói cả. Nó nghĩ mình cần một chút gì đó yêu thương, một chút gì đó chân thành...từ một ai đó dù quen hay xa lạ. Nó muốn cười, nhưng đôi lúc mắt lại rưng rưng, nói rõ hơn là giống một đứa bé đang ấm ức một điều gì đó. Nó mong chờ thời gian trôi qua nhanh hơn, chờ đến lúc thi đại học xong, chờ đến lúc chính nó đối diện với người mà nó "sợ" phải đối diện, nói với người ta tất cả những gì "ấm ức" trong lòng bao năm nay, tưởng tượng đến lúc đó nó sẽ nói thật nhiều, sẽ khóc thật nhiều, như một lần cuối cùng trong cuộc đời liên quan đến người ta rồi sẽ chấm dứt tất cả. Nhưng liệu rằng bản thân có đủ can đảm để làm điều đó ! Đã nói là sẽ sống vì bản thân mình, phải nghĩ cho mình. Không cần chịu đựng như thế nữa. Nó sẽ nói. Nhưng thật sự bây giờ, nó còn nghĩ đến người ta hay ko? Thật sự chẳng biết nữa. Nó nghĩ có khi nào, đó chỉ là một sự ngộ nhận, một sự bắt buột mình phải nhớ, phải đợi! Thời gian qua nó đã quá quen với kái tình cảm đơn phương của nó mà ko hề nghĩ rằng...nó có thể nghĩ đơn giản hơn, có thể xem người ta là một người bạn, một mẫu người tốt để quý mến. Có lẽ nó đã quen với kiểu suy nghĩ máy móc cứng nhắc mà không nhận ra rằng chính suy nghĩ ấy làm cho bản thân mệt mỏi. Nghĩ đủ thứ để rồi...chẳng đâu ra đâu, chỉ mình nó biết. Tự chửi mình ngốc quá, nhưng lại thấy vui. Rồi bắt mình phải quên, phải phân biệt rõ...lòng ngưỡng mộ và...tình yêu...nhưng lại thấy buồn, tiếc nuối một điều gì đó không nói ra được. Biết sao không? Vì mày không có ai để nhớ, không có ai để mong, không có ai để hy vọng, mà giờ đây chỉ là một "khoảng trống", một khoảng trống ko thể lấp đầy.

Muốn yêu thương một ai đó, muốn hy sinh vì một ai đó, nhưng ko muốn chờ đợi, nó sợ phải chờ đợi đến phát khiếp. Nhưng dù thế nào đi nữa cũng chẳng có ai để nghĩ đến, để nó mong chờ. Nó trở nên vô cảm từ khi nào không biết. Có chăng nó không biết yêu thương...hay không dám...hay ko thể yêu thương một ai nữa. Nó bàng hoàng hỏi lòng mình có phải vậy không? Nếu phải thì có lẽ sẽ không cảm ơn, cũng chẳng thất vọng. Vì giờ đây...Nó ko nhận ra nó nữa...Nó ghét "khoảng trống", nó sẽ quên đi điều đó, nó muốn ngủ yên!

Popular Posts

LOW - SELF ESTEEM - CƠ CHẾ, VÀ PHƯƠNG THỨC HỖ TRỢ CAN THIỆP TÂM LÝ.

Hồ Chủ Tịch, một vị lãnh tụ vĩ đại đã từng nói rằng “ Ai cũng cần có lòng tự trọng và tự tin. Không có lòng tụ trọng, tự tin là người vô dụng”. Vậy lòng tự trọng đóng vai trò quan trọng như thế nào ? Sự tự tin có phải là yếu tố nhằm cũng cố lòng tự trọng của mổi cá nhân? Với xu thế xã hội ngày nay, áp lực luôn tồn tại ở mọi lĩnh vực kinh tế, giáo dục, y tế, chính trị…Cơ chế thích ứng tạo nên sự cân bằng giúp con người hình thành và phát triển những đáp trả các tác nhân kích thích từ môi trường bên ngoài ? Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu cơ chế này trở nên thiếu thích ứng vì những trải nghiệm tiêu cực về giá trị hình ảnh của bản thân ? Những yếu tố nào gây nên sự thấp kém/giảm sút về lòng tự trọng ? Làm sao để thoát khỏi tình trạng này ? Đó là những khía cạnh được chúng tôi lưu ý đến trong bài viết này. Đối với trẻ em, và trẻ vị thành niên đây là hai nhóm tuổi có nguy cơ cao nhất về vấn đề suy giảm/nhận thức kém cỏi về hình ảnh bản thân/lòng tự trọng bản thân trở nên thấp kém. ( Low

HÀNH TRÌNH CUỘC SỐNG

Ai cũng gặp phải những khoảng thời gian khó khăn,có thể bị xem thường, hiểu lầm và ghét bỏ. Trong cuộc đời, dù là ai đi nữa cũng phải trải qua những thăng trầm cuộc sống: tình cảm, rắc rối trong mối quan hệ xã hội, gia đình, công việc...Với những trải nghiệm đau thương có thể làm cho con người trở nên mạnh mẽ hơn hoặc ngược lại, hình thành nơi con người những kinh nghiệm ứng xữ - giao tiếp. Và quan trọng hơn là "con mắt nhìn đời"!

VÌ SAO CẦN PHẢI ĐÁNH GIÁ MỨC ĐỘ PHÁT TRIỂN TRONG QUÁ TRÌNH CAN THIỆP CHO TRẺ CÓ NGUY CƠ HOẶC MẮC PHẢI RỐI LOẠN TỰ KỶ

Trước một trẻ có nguy cơ tự kỷ (chưa hội tụ đủ các tiêu chí chẩn đoán dựa trên bảng phân loại sức khỏe tâm thần hiện hành DSM-V hoặc ICD 10) hoặc trẻ mắc phải các vấn đề về Rối loạn phát triển. Điều đầu tiên mà chúng ta cần phải thực hiện đó là: -          Đánh giá mức độ phát triển hiện tại mà bản thân trẻ đang có: trẻ có thể làm được gì ? Chưa làm được gì ? Điều gì mà bản thân trẻ có khả năng thực hiện trong tương lai cho đù đó là do bản thân trẻ hoặc được sự hỗ trợ từ người khác ? Những điều mà trẻ muốn làm ?... -          Dựa trên những khởi điểm từ bước một, chúng ta xây dựng một kế hoạch can thiệp dài hạn cũng những việc xây dựng một khung các nục tiêu can thiệp ngắn hạn một cách cụ thể. Đồng thời việc tư vấn và đồng hành cùng phụ huynh (thông báo về tình trạng và thông tin khoa học về tình trạng mà trẻ mắc phải, hướng phụ huynh của trẻ tiếp cận đến hệ thống hỗ trợ cho trẻ nếu có, cùng thảo luận về các phương thức can thiệp – trị liệu cho trẻ nhằm giúp phụ huynh hiểu - c