“Cuộc đời ơi! Mai này
rồi sẽ khác
Khác con người xin đừng
khác con tim!”
Một
ngày trôi qua thật buồn chán, có chút vội vã, có chút tiếc nuối. Nó muốn quay lại
19h đồng hồ trước, nó muốn bắt đầu lại ngày hôm nay, vui vẻ hơn, có ý nghĩa
hơn. Năm mới vừa đến thôi. Cảm xúc vui, cảm nhận sự ấm áp của cái tết còn đó. Thật lòng nó không muốn thốt ra rằng...nó rất buồn...rất cô đơn...Cô đơn khi không có việc
gì làm, khi không có ai làm điểm tựa tinh thần, khi không biết làm gì để vượt
qua kái cảm giác đáng ghét này.
Hì...buồn
thì có thể tìm một ai đó rồi trút hết vào "cái Thùng Rác tâm sự" đó,
nhưng buồn không buồn mà vui thì lại không vui...biết sao đây. Chẳng có chuyện
gì để nói cả. Nó nghĩ mình cần một chút gì đó yêu thương, một chút gì đó chân
thành...từ một ai đó dù quen hay xa lạ. Nó muốn cười, nhưng đôi lúc mắt lại
rưng rưng, nói rõ hơn là giống một đứa bé đang ấm ức một điều gì đó. Nó mong chờ
thời gian trôi qua nhanh hơn, chờ đến lúc thi đại học xong, chờ đến lúc chính
nó đối diện với người mà nó "sợ" phải đối diện, nói với người ta tất cả những gì
"ấm ức" trong lòng bao năm nay, tưởng tượng đến lúc đó nó sẽ nói thật
nhiều, sẽ khóc thật nhiều, như một lần cuối cùng trong cuộc đời liên quan đến người ta rồi sẽ chấm dứt tất
cả. Nhưng liệu rằng bản thân có đủ can đảm để làm điều đó ! Đã nói là sẽ sống vì bản
thân mình, phải nghĩ cho mình. Không cần chịu đựng như thế nữa. Nó sẽ nói.
Nhưng thật sự bây giờ, nó còn nghĩ đến người ta hay ko? Thật sự chẳng biết nữa.
Nó nghĩ có khi nào, đó chỉ là một sự ngộ nhận, một sự bắt buột mình phải nhớ,
phải đợi! Thời gian qua nó đã quá quen với kái tình cảm đơn phương của nó mà ko hề nghĩ rằng...nó
có thể nghĩ đơn giản hơn, có thể xem người ta là một người bạn, một mẫu người tốt
để quý mến. Có lẽ nó đã quen với kiểu suy nghĩ máy móc cứng nhắc mà không nhận
ra rằng chính suy nghĩ ấy làm cho
bản thân mệt mỏi. Nghĩ đủ thứ để rồi...chẳng đâu ra đâu,
chỉ mình nó biết. Tự chửi mình ngốc quá, nhưng lại thấy vui. Rồi bắt mình phải
quên, phải phân biệt rõ...lòng ngưỡng mộ và...tình yêu...nhưng lại thấy buồn,
tiếc nuối một điều gì đó không nói ra được. Biết sao không? Vì mày không có ai
để nhớ, không có ai để mong, không có ai để hy vọng, mà giờ đây chỉ là một
"khoảng trống", một khoảng trống ko thể lấp đầy.
Muốn yêu thương một ai đó,
muốn hy sinh vì một ai đó, nhưng ko muốn chờ đợi, nó sợ phải chờ đợi đến phát
khiếp. Nhưng dù thế nào đi nữa cũng chẳng có ai để nghĩ đến, để nó mong chờ. Nó
trở nên vô cảm từ khi nào không biết. Có chăng nó không biết yêu thương...hay
không dám...hay ko thể yêu thương một ai nữa. Nó bàng hoàng hỏi lòng mình có phải
vậy không? Nếu phải thì có lẽ sẽ không cảm ơn, cũng chẳng thất vọng. Vì giờ đây...Nó
ko nhận ra nó nữa...Nó ghét "khoảng trống", nó sẽ quên đi điều đó, nó
muốn ngủ yên!