Chuyển đến nội dung chính

GỬI GIÓ CHO MÂY NGÀN BAY...!

Có lẽ, trong vô vàng những nổi đau thì chia tay không là một ngoại lệ !

Thật sự ta cần cảm ơn nhau, vì em đã giúp anh thay đổi suy nghĩ về cô đơn, bây giờ khi anh đã quen với người bạn ấy, thì anh lại muốn cảm ơn em, thật lòng như thế. 

Trước đây, khi còn có nhau, chúng ta đều ghét cô đơn mà, em nhớ không? Em ghét mỗi lúc anh bận không trả lời tin nhắn của em. Em hậm hực khi gọi cho anh mà chỉ nghe thấy tiếng tút dài như vô tận. Em cáu bẳn khi anh vô tình làm em buồn mà không chịu nhận lỗi rồi xin cái lỗi ấy về mình sớm đi… Những khi ấy, cô đơn ùa đến bên em, dồn dập, làm em chênh vênh kinh khủng. Cô đơn vờn vuốt những bực dọc trong em…nó làm em không thể cầm chừng nước mắt của mình quá lâu. Vậy là em bật khóc, thút thít… Khi ấy, em ghét cô đơn lắm, vì chính điều đó đã lật tẩy sự yếu đuối cố hữu trong em, như thể đang cười cợt sự ngốc nghếch của em vậy. Những lúc em vui đùa cùng nhóm bạn, anh lại lặng thầm nhìn em và tự nói với mình rằng "cũng phải cho em có thể giới riêng của chính em chứ...có những lúc anh không thể bên em thì họ sẽ là người làm em vui và nghe em tâm sự", hay những khi mệt mỏi với bộn bề cuộc sống, những ganh đua tị nạnh đời thường làm anh trở nên mệt mỏi, cần lắm một cái ôm từ phía sau thật chặt, một giấc ngủ thật êm mà không còn tranh đua danh lợi vì đã có em ngoan ngoãn ôm lấy anh nũng nịu hồi lâu, rồi êm đềm trong giấc ngủ. Những lúc như thế, anh chợt nhìn lại với ánh mắt đượm buồn vì chẳng có em bên cạnh...anh dỗi hờn rồi sau đó bật cười cho chính mình "khờ thật, chỉ tại khoảng cách chứ có phải do em đâu".

Em còn nhớ chứ, hôm ấy, em đã nhắn tin nói chúng mình phải xa nhau thôi. Anh thấy đôi môi mình tím ngắt, trái tim đau quặn, nhưng vẫn phải giả vờ mạnh mẽ trước mặt em. Nhanh thôi, khi em thực sự rời khỏi cuộc sống của anh. Và đó là lúc rơi ngay vào những tháng ngày tăm tối của cuộc đời. Anh trở nên lặng lẽ, ít nói, ít cười. Cả ngày chỉ nhìn trân trân vào màn hình điện thoại vốn dĩ im lìm và đâu đó cố găng đợi chờ những hy vọng rất đổi mong manh là em sẽ nhắn tin hay gọi với sự quan tâm mà vốn dĩ thường ngày anh vẫn nghe máy, vô tư trả lời mà có biết đâu đến khi đánh mất rồi mới biết rằng điều đó trở nên xa xỉ. Có khi thì lần giở những tin nhắn cũ em gửi, lúc anh còn nói “Em là hạnh phúc của anh” ra đọc lại cười nhạt, một mình! Anh không phủ nhận, có khi  nhớ em da diết, tự cho phép mình cứ mở hình ảnh ra và ngắm chỉ giây lát thôi, rồi nghĩ, không biết giờ này em đang làm gì? Có khi đang nhắn tin với một chàng trai nào đó, dĩ nhiên, không là anh!

Những ngày không có nhau, chỉ có nổi cô đơn làm bạn. Khi ấy, anh mới thấy, cô đơn không hề đáng ghét. Bản thân anh coi đó như một người bạn. Có thể bạn ấy không dịu dàng như em, cũng không thể làm anh cười như em đã từng, cũng không thể hát cho anh nghe mỗi tối, hay cùng anh đi xem phim, ăn uống, vui đùa khắp nơi. Nhưng bạn ấy lại đáng yêu theo một cách riêng, em biết không?

Những lúc anh ngồi lặng thinh một mình, bạn ấy nhẹ nhàng ngồi bên, lặng im. Những lúc anh cố dối lòng mình là “Sẽ chẳng nhớ em đâu”, bạn ấy như thể đang cười khì, nói anh đừng làm thế, có ai đâu mà phải giả vờ, khờ thật! Thế là, anh lại chẳng ngại bộc bạch nỗi nhớ anh chân thật với bạn ấy. Bạn ấy khẽ lặng im, thay anh thở những tiếng thở dài. Anh cảm nhận được rằng, bạn ấy hình như đang nghĩ: "Anh là đồ đáng ghét, sao lại để một cô gái mỏng manh, dễ thương như em phải khóc, phải rời xa anh thế này chứ? Anh thật là tệ, và ngu ngốc khi không biết trân trọng em”.

Những khi anh buồn, cúi mặt chẳng nói gì, nỗi nhớ cứ bồng bềnh trôi vô định, rõ ràng là nó đang trôi về em đấy, nhưng lại cứ rụt rè. Bạn ấy nhất quyết không cho anh làm vậy, bạn ấy đem tất cả gói ghém cẩn thân, cất vào ngăn sâu nhất trong trái tim của anh. Rồi lại lớn tiếng với rằng, em đã đi rồi, không về nữa đâu, đừng tỏ ra yếu đuối thế, em mà biết sẽ chẳng thể yên tâm đâu. Bạn ấy dạy anh cách phải cười những lúc tim đau, nặng trịch như thế ! Bạn ấy đã cho biết, anh cần phải sống cho mình, không phải ta hết yêu thương nhau nên đã bỏ rơi, mà vì tên xấu xa như anh không biết giữ em lại. Anh quay đi, em cũng quay đi, nhìn theo em làm gì chứ? Bạn ấy, dỗ dành anh những khi anh nghe cay nồng bên khóe mắt. Bạn ấy cố giúp anh xua đi nỗi ám ảnh mang tên em. Đồng thời làm mờ đi những kỉ niệm của chúng ta.

Giờ đây, tất cả những nỗi nhớ dành cho em đã nguôi rồi, và hình ảnh trong tâm trí anh đã nhạt màu, thậm chí bạc phếch, em có thấy anh giỏi không? Cô đơn nói với anh là, có những lúc em cũng nhớ anh đấy nhé. Bạn ấy cũng đến bên em thăm dò mà, em cũng buồn khi quyết định buông tay. Anh nhủ lòng rằng:”Em là đứa con gái tốt, tốt nhất, xinh nhất, tuyệt nhất trong lòng anh. Em là để yêu, là để được hạnh phúc, chứ không phải để chịu những ấm ức không đâu từ anh. Em buông tay anh, vì em quá yêu anh, không muốn mất dần hình tượng tốt đẹp mà ngày xưa anh từng có... chứ không phải em đã hết yêu anh đâu. Anh mong em tìm được người tốt hơn anh, họ sẽ yêu em có thể không nhiều bằng anh, nhưng chỉ cần đem lại hạnh phúc cho em là được rồi. Anh vẫn luôn dõi theo em, từng chút một. Nhưng anh chỉ lặng lẽ làm điều đó, không nói cho ai biết cả. Anh tin rồi em sẽ quên được anh, và sớm hay muộn thì em sẽ lại cười xinh xinh như trước đây thôi…”. Bạn ấy không nói dối anh đúng không em? Anh thì lại tin điều đó, anh không ngốc em nhỉ?

Cô đơn cũng đáng yêu mà, đúng không nào? Anh đã làm được như anh muốn rồi này. Anh đã cười nhiều hơn, vui vẻ hơn, bớt những lúc trầm tư với ly cà phê đắng, nhốt mình nơi một góc quán lặng rồi lại ngồi loay hoay với nổi nhớ về em. Anh đã thôi nhớ em, mỗi ngày bớt đi môt chút, nhưng không có nghĩa là Anh không còn nhớ em nữa đâu nhé. Cô đơn như một người bạn và có lúc là một người thầy khó tính vậy, cũng có lúc nghiêm khắc với anh lắm, nhờ điều đó mà anh mới mạnh mẽ thật sự như hôm nay.

Em cảm ơn anh, cảm ơn cô đơn nhiều lắm. Anh không có gì nhiều ngoài một trái tim luôn khao khát được yêu thương và trao yêu thương một cách trọn vẹn. Nhưng khi anh biết cách quý trọng những gì mình có, thì anh thấy mình không còn căm ghét sự cô đơn nữa.

Em cũng kết bạn với nỗi cô đơn nhé. Như thế, theo tính chất "bắt cầu", chúng mình vẫn còn có thể làm bạn. Sẽ như thế và mong được như thế em nhé. Nào, giơ ngón trỏ ra đi, chạm vào ngón trỏ tay anh. Điểm chỉ rồi nhé, cười nào, chúng ta là Bạn rồi!

Cô đơn trở thành cầu nối cho tình bạn của chúng ta từ lúc nào vậy? Bạn ấy gạt những thất vọng trong em, dàn xếp những lời lời nói làm cho nhau tổ thương mà ta trót thốt ra khi chưa kịp nghĩ !

Bây giờ, anh vẫn hay cười và nói với mọi người rằng anh ế nhưng trong tư thế ngẩng cao đầu, vì cũng có người đang ế cùng anh kìa. Em có thể thoải mái đi chơi khắp đó đây, không cần anh đi theo bảo vệ, còn anh thì cô đơn là bạn. Em yên tâm đi nhé!

Đã đến lúc, chúng ta chấp nhận sự thật là đã để mất nhau. Sống cuộc sống của riêng mình. Anh sẽ không làm phiền và em cũng nên như thế với nhé. Nếu thực sự là của nhau, sớm muộn chúng ta cũng sẽ ở bên nhau. Còn nếu không có duyên, anh mong chúng ta là bạn.

Lời cuối anh muốn nói  là cảm ơn em nhiều, vì em đã cho anh khoảng thời gian vui vẻ, hạnh phúc, giận hờn hay cứ cuống cuồng mỏi khi em giận dỗi, lại có khi vui cười khi em như một con chim nhỏ cứ líu lo quấn quýt bên anh... thật sự, khi em ra đi điều mà anh có được chỉ là nỗi cô đơn thế thôi …

P/s: Một giây phút xúc động khi hồi tưởng và được khơi gợi cảm hứng từ một câu chuyện có thật !

Popular Posts

LOW - SELF ESTEEM - CƠ CHẾ, VÀ PHƯƠNG THỨC HỖ TRỢ CAN THIỆP TÂM LÝ.

Hồ Chủ Tịch, một vị lãnh tụ vĩ đại đã từng nói rằng “ Ai cũng cần có lòng tự trọng và tự tin. Không có lòng tụ trọng, tự tin là người vô dụng”. Vậy lòng tự trọng đóng vai trò quan trọng như thế nào ? Sự tự tin có phải là yếu tố nhằm cũng cố lòng tự trọng của mổi cá nhân? Với xu thế xã hội ngày nay, áp lực luôn tồn tại ở mọi lĩnh vực kinh tế, giáo dục, y tế, chính trị…Cơ chế thích ứng tạo nên sự cân bằng giúp con người hình thành và phát triển những đáp trả các tác nhân kích thích từ môi trường bên ngoài ? Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu cơ chế này trở nên thiếu thích ứng vì những trải nghiệm tiêu cực về giá trị hình ảnh của bản thân ? Những yếu tố nào gây nên sự thấp kém/giảm sút về lòng tự trọng ? Làm sao để thoát khỏi tình trạng này ? Đó là những khía cạnh được chúng tôi lưu ý đến trong bài viết này. Đối với trẻ em, và trẻ vị thành niên đây là hai nhóm tuổi có nguy cơ cao nhất về vấn đề suy giảm/nhận thức kém cỏi về hình ảnh bản thân/lòng tự trọng bản thân trở nên thấp kém. ( Low

HÀNH TRÌNH CUỘC SỐNG

Ai cũng gặp phải những khoảng thời gian khó khăn,có thể bị xem thường, hiểu lầm và ghét bỏ. Trong cuộc đời, dù là ai đi nữa cũng phải trải qua những thăng trầm cuộc sống: tình cảm, rắc rối trong mối quan hệ xã hội, gia đình, công việc...Với những trải nghiệm đau thương có thể làm cho con người trở nên mạnh mẽ hơn hoặc ngược lại, hình thành nơi con người những kinh nghiệm ứng xữ - giao tiếp. Và quan trọng hơn là "con mắt nhìn đời"!

VÌ SAO CẦN PHẢI ĐÁNH GIÁ MỨC ĐỘ PHÁT TRIỂN TRONG QUÁ TRÌNH CAN THIỆP CHO TRẺ CÓ NGUY CƠ HOẶC MẮC PHẢI RỐI LOẠN TỰ KỶ

Trước một trẻ có nguy cơ tự kỷ (chưa hội tụ đủ các tiêu chí chẩn đoán dựa trên bảng phân loại sức khỏe tâm thần hiện hành DSM-V hoặc ICD 10) hoặc trẻ mắc phải các vấn đề về Rối loạn phát triển. Điều đầu tiên mà chúng ta cần phải thực hiện đó là: -          Đánh giá mức độ phát triển hiện tại mà bản thân trẻ đang có: trẻ có thể làm được gì ? Chưa làm được gì ? Điều gì mà bản thân trẻ có khả năng thực hiện trong tương lai cho đù đó là do bản thân trẻ hoặc được sự hỗ trợ từ người khác ? Những điều mà trẻ muốn làm ?... -          Dựa trên những khởi điểm từ bước một, chúng ta xây dựng một kế hoạch can thiệp dài hạn cũng những việc xây dựng một khung các nục tiêu can thiệp ngắn hạn một cách cụ thể. Đồng thời việc tư vấn và đồng hành cùng phụ huynh (thông báo về tình trạng và thông tin khoa học về tình trạng mà trẻ mắc phải, hướng phụ huynh của trẻ tiếp cận đến hệ thống hỗ trợ cho trẻ nếu có, cùng thảo luận về các phương thức can thiệp – trị liệu cho trẻ nhằm giúp phụ huynh hiểu - c